Vào ngày 02/12/2012, trong một cuộc đua việt dã diễn ra ở Burlada, Navarre, trên đoạn đường về đích, vận động viên Tây Ban Nha Iván Fernández Anaya đang về nhì, dẫn đầu là vận động viên chạy bộ Abel Mutai – huy chương đồng 3.000 mét tại Thế vận hội London.
Thế nhưng, khi chỉ còn cách vạch đích vài mét thôi, nhưng Abel Mutai bị rối bởi các bảng chỉ dẫn và dừng lại vì nghĩ rằng anh ta đã hoàn thành cuộc đua.
Vận động viên Ivan Fernandez người Tây Ban Nha chạy ngay phía sau anh ta, nhận thấy điều đó và đã hét lên để vận động viên Kenya chạy tiếp. Nhưng anh Mutai không biết tiếng Tây Ban Nha và đã không hiểu. Nhận ra điều đó, anh Fernandez đã đẩy Mutai về đích chiến thắng.
Chiến thắng đích thực!
Một nhà báo đã phỏng vấn Ivan: “Tại sao anh lại làm thế?”. Ivan trả lời: “Tôi luôn ao ước một ngày nào đó chúng ta sẽ có 1 cộng đồng sinh sống mà chúng ta giúp đỡ nhau chiến thắng.” Nhà báo cứ tiếp tục hỏi: “Nhưng tại sao anh lại để anh ta chiến thắng?”. Ivan trả lời: “Tôi không có để anh ấy thắng, thực sự anh ta sẽ chiến thắng. Cuộc đua đã là của anh ấy rồi.”
Người phóng viên cứ khăng khăng: “Nhưng lẽ ra anh đã có thể thắng rồi!”. Ivan nhìn người phóng viên và trả lời: ” Vậy chiến thắng đó có ý nghĩa gì nữa? Còn gì là danh dự của chiếc huy chương? Mẹ của tôi sẽ nghĩ sao? Những giá trị này được truyền từ đời này sang đời khác. Chúng ta dạy con mình những giá trị gì? Và bạn muốn khích lệ người khác đạt được gì? Hầu hết chúng ta thường lợi dụng điểm yếu của người khác thay vì giúp đỡ họ khắc phục các điểm yếu đó.”
Leave a Reply