Chuyện ít biết về Tolstoy và vợ!

Một trong những câu văn nổi tiếng nhất mà đại danh hào người Nga Lev Tolstoy từng viết là câu mở đầu trong tiểu thuyết Anna Karenina: “Mọi gia đình đều có những niềm hạnh phúc tương tự như nhau. Nhưng họ lại ẩn giấu những nỗi đau riêng muôn hình vạn trạng mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu.”

Năm 1862, vài ngày trước khi Lev Tolstoy 32 tuổi, kết hôn với Tanya Behrs (Sofia Andreevna), lúc đó mới 18 tuổi, ông đột nhiên quyết định rằng không nên có bí mật nào giữa họ. Do đó, ông mang cho bà ấy cuốn nhật ký của mình, và thật ngạc nhiên, những gì bà ấy đọc được khiến bà ấy khóc và cũng khá tức giận.

Trong những trang nhật ký, ông đã viết về nhiều mối tình trước đây của mình, bao gồm cả việc ông đang say mê một người phụ nữ nông dân gần đó mà ông đã có một đứa con. Ông cũng viết về những nhà thổ mà ông thường lui tới, bệnh lậu mà ông mắc phải và những cuộc cờ bạc không ngừng của ông.

Bà cảm thấy ghen tị và ghê tởm cùng một lúc. Tại sao bắt bà ấy đọc cái này? Bà cho rằng ông đã có suy nghĩ gì đó, và không thực sự yêu bà .

Bất ngờ trước phản ứng này, ông cũng buộc tội bà ta như vậy. Ông muốn chia sẻ với bà những lối sống cũ của ông , để bà hiểu rằng ôngđang hạnh phúc từ bỏ chúng để đến với cuộc sống mới, bên bà . Tại sao bà lại quở trách nỗ lực trung thực của ông? Rõ ràng bà không yêu ông nhiều như ông tưởng. Tại sao bà ấy lại đau đớn khi nói lời tạm biệt với gia đình trước ngày cưới? Có phải bà ấy yêu họ nhiều hơn yêu ông ?

Họ đã cố gắng hòa giải và đám cưới diễn ra, nhưng có một khuôn mẫu đã được thiết lập sẽ tiếp tục trong bốn mươi tám năm. Đối với Sonya, bất chấp những cuộc cãi vã thường xuyên của họ, cuộc hôn nhân cuối cùng cũng ổn định trong một nhịp điệu tương đối thoải mái. Bà đã trở thành trợ lý đáng tin cậy nhất của ông. Bên cạnh việc sinh tám người con trong mười hai năm, năm người trong số họ sống sót, bà ấy còn cẩn thận sao chép các cuốn sách của ông, bao gồm Chiến tranh và Hòa bình và Anna Karenina, đồng thời quản lý phần lớn hoạt động kinh doanh xuất bản sách của ông.

Mọi thứ dường như đang diễn ra đủ tốt đẹp – ông là một người đàn ông giàu có, cả về tài sản thừa kế của gia đình lẫn việc bán sách của ông. Ông có một gia đình lớn yêu mến ông. Ông đã nổi tiếng.

Nhưng đột nhiên, ở tuổi năm mươi, ông cảm thấy vô cùng bất hạnh và xấu hổ về những cuốn sách mình đã viết. Ông không còn biết mình là ai nữa. Ông đang trải qua một cuộc khủng hoảng tinh thần sâu sắc, và ông nhận thấy Nhà thờ Chính thống giáo quá nghiêm khắc và giáo điều để giúp đỡ ông.

Cuộc sống của ông đã thay đổi. Ông không viết tiểu thuyết nữa, và từ đó trở đi ông sống như một nông dân bình thường. Ông từ bỏ tài sản của mình và từ bỏ mọi bản quyền đối với sách của mình. Và ông đã yêu cầu gia đình cùng tham gia với ông trong cuộc sống mới chuyên giúp đỡ người khác và các vấn đề tâm linh.

Trước sự thất vọng của ông, gia đình, với Sonya dẫn đầu, đã phản ứng giận dữ. Ông đang yêu cầu họ từ bỏ lối sống, những tiện nghi của họ và tài sản thừa kế trong tương lai của con cái. Sonya không cảm thấy cần phải có bất kỳ sự thay đổi mạnh mẽ nào trong lối sống của họ, và bà ấy phẫn nộ trước những lời buộc tội của ông rằng bà ấy bằng cách nào đó xấu xa và ham vật chất khi chống lại.

Họ đã chiến đấu với nhau, và không mảy may thay đổi. Giờ đây, khi Tolstoy nhìn vợ mình, tất cả những gì ông có thể thấy là một người đang lợi dụng ông vì danh vọng và tiền bạc. Đó rõ ràng là lý do tại sao bà lấy ông.

Và khi bà nhìn ông, tất cả những gì bà có thể thấy là một kẻ đạo đức giả. Mặc dù đã từ bỏ quyền sở hữu tài sản của mình, ông vẫn tiếp tục sống như một lãnh chúa và xin tiền bà cho những thói quen của mình. Ông ăn mặc như một nông dân, nhưng nếu ông bị ốm, ông sẽ đi về miền Nam trên một toa xe lửa tư nhân sang trọng đến một biệt thự để ông có thể dưỡng bệnh.

Và bất chấp lời thề độc thân mới, ông vẫn tiếp tục làm cho bà ấy có thai. Tolstoy khao khát một cuộc sống đơn giản, tinh thần, và giờ đây bà là trở ngại chính cho điều này. Ông thấy sự hiện diện của bà trong nhà thật ngột ngạt. Ông đã viết cho bà ấy một lá thư, trong đó ông kết thúc bằng câu: “Anh cho rằng những gì đã xảy ra với mọi thứ, ngoại trừ một điều, rằng em là nguyên nhân vô tình, không cố ý gây ra những đau khổ của anh . Một cuộc chiến sinh tử đang diễn ra giữa chúng ta.”

Vì ngày càng cay đắng trước lối sống vật chất của bà, ông đã viết cuốn tiểu thuyết Bản tình ca của Kreutzer, rõ ràng dựa trên cuộc hôn nhân của họ và vẽ bà ấy dưới ánh sáng tồi tệ nhất. Đối với Sonya, hậu quả của tất cả những điều này là bà ấy cảm thấy như mình đang mất trí.

Cuối cùng, vào năm 1894, bà bị gãy tay. Bắt chước một trong những nhân vật trong truyện của Tolstoy, bà quyết định tự tử bằng cách bước ra ngoài tuyết và chết cóng. Một thành viên trong gia đình đã đuổi kịp bà và kéo bà trở lại nhà. Bà lặp lại nỗ lực hai lần nữa, không có kết quả tốt hơn. Bây giờ mô hình trở nên bạo lực hơn.

Bà liên tục cố gắng để lũ trẻ chống lại ông. Bà phải đọc tất cả những gì ông viết trong nhật ký của mình, và nếu ông giấu chúng, bằng cách nào đó bà ấy sẽ tìm thấy chúng và đọc chúng một cách lén lút. Bà quan sát từng cử động của ông . Ông mắng mỏ bà ấy dữ dội vì sự can thiệp của bà ấy, đôi khi bị ốm trong quá trình này, điều này khiến bà ấy hối hận về hành động của mình.

Điều gì đã giữ họ lại với nhau? Mỗi người đều khao khát sự chấp nhận và tình yêu của người kia, nhưng dường như không thể mong đợi điều đó nữa. Sau nhiều năm chịu đựng điều này, vào cuối tháng 10 năm 1910, Tolstoy cuối cùng đã cảm thấy chịu đựng đủ: vào nửa đêm, ông lẻn ra khỏi nhà cùng với một người bạn bác sĩ đi cùng, quyết tâm rời bỏ Sonya. Ông run rẩy suốt quãng đường, sợ hãi vì sợ bị vợ bắt kịp, nhưng cuối cùng ông cũng lên một chuyến tàu và thoát khỏi bà. Khi biết tin, Sonya lại định tự tử một lần nữa, nhảy xuống cái ao gần đó nhưng được cứu kịp thời. Bà ấy đã viết cho Tolstoy một lá thư, cầu xin ông quay lại. Vâng, bà sẽ thay đổi cách sống của mình. Bà sẽ từ bỏ tất cả những thứ xa xỉ. Bà sẽ trở nên tâm linh. Bà sẽ yêu ông vô điều kiện. Bà không thể sống thiếu ông .

Đối với Tolstoy, hương vị tự do của ông chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Các tờ báo lúc này đăng đầy tin tức về việc ông chạy trốn khỏi vợ mình. Ở mọi nơi đoàn tàu dừng lại, các phóng viên, những người hâm mộ và những người tò mò vây lấy ông . Ông không thể chịu đựng được nữa tình trạng đông đúc và lạnh cóng trên tàu. Chẳng bao lâu sau, ông lâm bệnh nặng và phải được đưa đến ngôi nhà tranh của một trưởng ga gần đường ray xe lửa ở một ngôi làng hẻo lánh nào đó.

Trên giường, giờ đây rõ ràng là ông đang hấp hối. Ông nghe tin Sonya đã đến thị trấn nhưng không thể chịu được ý nghĩ phải gặp bà lúc này. Gia đình giữ bà bên ngoài, nơi bà tiếp tục nhìn ông qua cửa sổ khi ông đang hấp hối. Cuối cùng, khi ông bất tỉnh, bà được phép vào. Bà quỳ xuống bên ông , liên tục hôn lên trán ông và thì thầm vào tai ông : “Hãy tha thứ cho em. Xin hãy tha thứ cho em.” Ông qua đời ngay sau đó.

Bài viết được chúng tôi sưu tầm trên mạng, không rõ tác giả. Nếu bạn biết tác giả bài viết là ai, xin để lại bình luận để chúng tôi cập nhật. Xin cảm ơn!


Posted

in

,

by

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *